Sau rất nhiều nỗ lực, kinh doanh đủ ngành nghề, hiện tại tôi có một công ty quy mô nhỏ, doanh thu tương đối ổn định. Vợ chồng mua được một căn chung cư cũ, một xe hơi gần 2 tỷ.
Chồng tôi, xét về một số mặt cũng là người tốt, biết yêu thương vợ con. Về công việc, tôi luôn có ý tưởng kinh doanh, vận hành công ty. Chồng làm ngoài, lương thấp và bấp bênh, tôi muốn anh về phụ giúp công ty, sắp xếp để anh quản lý công việc, tránh cảm giác cấp dưới của vợ.
Nhưng chồng tôi có tính tiêu xài hoang phí, không ngăn cản được, cứ biết sắp có lợi nhuận là nghĩ ngay ra cách để tiêu, không có ý tưởng tiết kiệm.
Khi kinh tế tốt một chút, chồng đòi mua điện thoại 150 triệu, đồng hồ 150 triệu và thề thốt không mua sắm gì trong 5 năm. Tôi đồng ý, coi như phần thưởng cho anh. Năm vừa rồi chồng đòi mua xe hơi gần 2 tỷ, tôi bàn nên dành mua căn nhà tốt hơn để ở. Chồng tìm hiểu một thời gian, sau đó nói chưa đủ tiền mua nhà. Anh đòi mua thứ gì mà tôi không đồng ý là "đá thúng đụng nia", tỏ thái độ khó chịu, không muốn làm việc. Tôi tham khảo ý kiến người thân, mọi người khuyên nếu làm ăn tốt mua cũng được, mình cũng được hưởng chung, vì thế chấp nhận mua xe.
Trước Tết, khách hàng thanh toán nợ và chúng tôi dư 3 tỷ, khách còn nợ một tỷ, tổng tài sản tiền mặt là 4 tỷ. Vợ chồng bàn nhau ra Tết mua nhà 8 tỷ, chấp nhận vay 50%. Sau Tết, tình hình dịch bệnh làm chúng tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng việc kinh doanh, sợ bất động sản xuống giá nên quyết định chờ khoảng 6 tháng nữa mới mua. Số tiền chưa dùng đến thống nhất gửi tiết kiệm là 2 tỷ rưỡi, 500 triệu tôi giữ lại phòng việc quay vòng vốn, sau đó phải nhập sẵn vật tư vì hàng khan hiếm. Chồng lại đòi mua xe thể thao khoảng 500 triệu và muốn giữ lại cả xe hiện tại. Vì thế, dạo này chồng lại khó chịu, nói khó nghe và nói không muốn nghe vợ cái gì nữa.
Tôi đã đón mẹ chồng về ở chung và nuôi dưỡng bà, dù bận rộn nhưng tôi luôn dậy sớm đi chợ, chuẩn bị bữa dịch thuật sáng cho cả nhà, đưa đón con đi học. Tôi là người chiều chồng, khá cởi mở và vui tính nên không khí gia đình luôn vui vẻ. Tôi và con gái đều có bệnh nan y, điều trị rất tốn kém, bản thân luôn muốn làm một thời gian rồi nghỉ dưỡng, kiếm công việc nhàn hạ hơn, có dự phòng tiền cho sức khỏe. Tôi không tiêu xài hoang phí, xe hơi gần như chủ yếu chồng đi, đón con gần nhà nên tôi đi xe máy cho tiện. Là người quản lý kinh tế nhưng tôi luôn tôn trọng và vui vẻ chi cho những việc tích cực của chồng, luôn để chồng có khoản dư vài chục triệu để tiêu.
Đến giờ chúng tôi vẫn ở trong căn nhà cũ kỹ, chật hẹp, còn chồng không ngừng việc tiêu xa hoa, luôn coi mình như đại gia. Thực chất tiền chúng tôi kiếm tiền rất vất vả, công việc không phải luôn như mơ. Tôi nói chuyện với chồng nhiều lần, anh có thay đổi thái độ rồi khi biết có tiền lại đâu vào đấy. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì đã phải lo cho mẹ chồng lại phải làm để chiều tính xa hoa của chồng. Tôi muốn kết thúc hôn nhân, sống với chồng là chấp nhận cả đời không có dự trữ, làm vất vả suốt đời nuôi những thú vui xa xỉ. Mong bạn đọc có những lời khuyên giúp tôi, kết thúc với chồng hay tiếp tục đây?
Khuyên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét